Vầng Trăng Gõ Nhẹ Cửa Gỗ Giá Tỵ

Đêm xuống, gió thở đều qua hàng cau trước ngõ. Trăng vừa nhô khỏi lũy tre, ánh sáng mỏng tang rơi nhè nhẹ lên khung cửa gỗ giá tỵ đã cũ màu thời gian. Cửa không đóng kín. Một khe hở nhỏ đủ để ánh trăng lách vào, gõ khẽ lên từng thớ gỗ, như muốn gọi thức điều gì đang ngủ quên nơi ấy.

Gỗ giá tỵ – không bóng loáng, không sặc sỡ. Chỉ âm thầm giữ lại hương nắng cũ, tiếng mưa xưa và bàn tay người đã từng vuốt ve nó. Cửa gỗ ấy từng là một thân cây vững chãi nơi rừng già, rồi qua tay người nghệ nhân Văn Minh, trở thành cánh cửa cho căn nhà nhỏ bên sông.

Bên trong, người con trai tên Tú vừa gác xong đôi đũa lên bàn gỗ mộc. Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang bò chậm trên mặt cửa, khẽ mỉm cười. Có điều gì đó rất nhẹ, rất mềm đang hiện diện – không phải tiếng, không phải hình – mà là cảm giác. Cảm giác rằng trăng không chỉ soi, mà đang thì thầm. Cảm giác rằng gỗ cũng biết lắng nghe.

Vầng trăng gõ nhẹ cửa gỗ giá tỵ. Và đêm nay, căn nhà ấy – vốn quen với im lặng – chợt như mở lòng, đón một nỗi yên tĩnh rất thật, rất thơ.