Đêm rơi nhẹ trên đất cố đô. Trăng lên, vàng nhạt như lụa cũ vắt ngang mái nhà rường. Ánh sáng ấy rơi xuống một đôi đũa nhỏ – vừa mới ra đời từ tay người nghệ nhân, được gọt giũa từ gỗ quế xưa.
Gỗ quế – vốn là những thanh lim, gụ, mít… từng làm kèo, cột trong ngôi nhà cổ. Trải bao năm tháng trầm mặc, nay hóa thân thành đôi đũa mảnh mai, vẫn giữ màu trầm, vẫn thơm mùi thời gian. Trong đôi đũa ấy có vết đục xưa, có bóng dáng người xưa, có cả tiếng gió thổi qua rui mè những mùa trăng cũ.
Trăng chiếu xuống, đôi đũa không lấp lánh mà như ngậm lấy ánh sáng. Người ta gọi đó là “gỗ quế ngậm trăng” – không phải vì ánh trăng in lên gỗ, mà vì gỗ giữ lại được linh hồn của nó. Như một bí mật dịu dàng, không bao giờ bật thành lời.
Đôi đũa ấy không chỉ để gắp cơm. Nó là một nhịp cầu nhỏ nối giữa hiện tại và quá khứ, giữa một bữa ăn yên lành và một miền ký ức mờ sương.