Trong ánh sáng dịu dàng của đêm rằm, vầng trăng treo lơ lửng như một nốt nhạc lặng lẽ giữa bầu trời sâu thẳm. Ánh trăng rơi xuống đôi đũa gỗ giá tỵ – thứ gỗ vàng óng, thơm nhẹ và đầy kiêu hãnh – như thắp lên một linh hồn ẩn sâu trong từng đường vân mộc mạc.
Gỗ giá tỵ bền, chắc, mang vẻ đẹp tự nhiên không cần tô điểm. Còn gỗ quế – thường là lim, gụ, hay mít già – lại có màu trầm ấm và nét trầm mặc riêng biệt của miền đất cố đô. Đôi đũa gỗ quế giản dị, nhưng khi đặt bên ánh trăng, cũng trở nên thâm trầm như một câu ca dao không lời.
Giữa mâm cơm khuya, nơi căn bếp nhỏ còn vương khói hương, đôi đũa gỗ nằm lặng lẽ. Trăng chiếu xuống, ánh vàng rơi nhẹ trên từng thân đũa, như thể đang có một bàn tay vô hình, một người nghệ nhân bí ẩn nào đó – chính là vầng trăng – đang lặng lẽ dũa lại từng thanh gỗ bằng ánh sáng của mình.
Tiếng “đũa vầng trăng” không vang lên thành âm thanh, mà vang vọng trong cảm xúc. Trăng dũa cho đầu đũa thêm thon, thân đũa thêm bóng, cho cả những vết xước theo năm tháng cũng trở thành dấu ấn thời gian chứ không phải tì vết.
Đũa gỗ giá tỵ và đũa gỗ quế – tưởng chừng chỉ là vật dùng hàng ngày, nhưng trong ánh trăng, lại mang một hồn cốt rất riêng. Đó không chỉ là vật dụng, mà là ký ức, là nếp nhà, là sự nâng niu từng bữa cơm yên lành.
“Vầng trăng trên đũa gỗ” – một hình ảnh nhẹ như khói, nhưng sâu như lòng người.