Khi chiều buông lặng lẽ trên đất cố đô, sông Hương thôi rì rào, thành quách rêu phong phủ một màu nhung tím, thì cũng là lúc vầng trăng lặng lẽ trở về. Trăng xứ Huế không chói chang, không rực rỡ, mà dịu dàng như tà áo dài thướt tha lướt qua ngõ nhỏ. Ánh trăng ấy, khi rơi xuống hiên nhà cổ, bỗng trở thành một phần của ký ức.
Những chiếc cột gỗ, khung cửa, bậu thềm được làm từ gỗ lim, gỗ mít, đôi khi là gỗ giá tỵ – thứ gỗ quý từ rừng xa, mang theo mình màu thời gian. Trăng phủ lên từng thớ gỗ một lớp sương mỏng. Những đường vân gỗ như cũng sống dậy, kể lại chuyện xưa – về giọng hò mái nhì trên sông, về tiếng guốc lộc cộc trên đường đá ong, về người con gái Huế chờ ai bên khung cửa mở hé.
Thớ gỗ ở đây không chỉ là vật liệu xây dựng, mà là hồn cốt của miền đất cố đô – nơi từng cơn gió cũng nhuốm màu thi ca. Chạm tay vào mặt gỗ mịn màng, người ta có thể cảm nhận được nhịp đập lặng lẽ của quá khứ: một nếp sống cũ, một tình người chưa kịp nói, một ánh mắt đã mờ trong sương sớm.
“Trăng Về Trên Thớ Gỗ Cố Đô” là khung cảnh mà thiên nhiên và con người hòa làm một, là nơi mà mỗi ánh trăng đều gợi nhớ, mỗi thớ gỗ đều gìn giữ, để Huế không chỉ còn trong sách vở hay tranh vẽ – mà sống mãi trong từng cái nhìn lặng im, từng bước chân trở về.