Có một khúc gỗ giá tỵ nằm im lặng nơi góc nhà cổ, lưng dựa tường rêu, mặt quay ra khoảng sân đầy trăng. Người ta bảo nó từng là một phần của chiếc cột chính trong ngôi nhà ba gian đã hơn trăm tuổi. Gỗ giá tỵ – thứ gỗ của rừng sâu, rắn rỏi, trầm ấm, mang trong mình hương thơm thoảng nhẹ và bền bỉ như lòng người xưa.
Đêm ấy, trăng lên cao. Ánh sáng bạc dịu dàng phủ khắp sân gạch, lướt nhẹ qua mặt gỗ. Những vân gỗ như sóng lặng, gợn lên ký ức xa xưa: tiếng bào gỗ kèn kẹt dưới bàn tay của người thợ mộc tóc đã điểm sương, giọt mồ hôi mặn rơi trên thớ gỗ còn thơm mùi rừng, tiếng cười trẻ thơ vang bên chiếc ghế gỗ vừa hoàn thành, tiếng bà lão rót trà vào chén, mùi nhang trầm quyện trong chiều cuối năm.
Khúc gỗ cũ ấy dường như đang ngậm lấy vầng trăng – không phải bằng miệng, mà bằng tâm thức, bằng sự lặng yên thấm đẫm tháng năm. Trăng không làm gỗ già đi, chỉ làm nó thêm phần ấm áp và nhân hậu. Giữa bao thay đổi của thời gian, khúc giá tỵ ấy vẫn mang trong mình hơi thở của một thời đã qua – bền vững, trầm tĩnh, và sâu thẳm như chính ánh trăng trên trời cao.
“Giá Tỵ Ngậm Trăng” – là câu chuyện không lời, là khúc nhạc không âm, chỉ có những ai biết lắng nghe bằng trái tim mới hiểu được điều khúc gỗ muốn nói.