Đũa Gỗ và Vầng Trăng Quê

Những đêm trăng sáng, quê tôi yên bình như tờ. Gió nhẹ thổi qua hàng cau, tiếng côn trùng rì rào trong vườn sau. Trong gian bếp lợp lá, cả nhà ngồi bên mâm cơm đơn sơ: nồi canh rau dền, dĩa cá rô đồng, chén nước mắm ớt. Đôi đũa gỗ cha vót từ thân cây giá tỵ sau vườn – loại gỗ nâu sẫm, thơm nhẹ, bền chắc như tấm lòng người quê. Cha bảo: “Đũa giá tỵ không mọt, không cong, ăn cơm cũng thấy chắc tay, như có ông bà ngồi cạnh.”

Vầng trăng quê hắt ánh sáng hiền lành lên từng bát cơm, từng món ăn. Trong thứ ánh sáng ấy, đũa giá tỵ ánh lên màu thời gian – màu của những tháng năm cần lao, của bàn tay cha mẹ vun vén cho một đời con. Trăng và đũa – hai thứ tưởng nhỏ bé, mà gom lại thành cả trời ký ức.

Giữa phố xá hôm nay, tôi ăn cơm bằng đũa inox lạnh lẽo, dưới ánh đèn không hồn. Lòng bỗng thèm được một lần cầm lại đôi đũa giá tỵ cũ, ngồi bên hiên nhà, nhìn trăng soi xuống mâm cơm nghèo mà ấm. Quê hương, có lẽ nằm trong những điều tưởng chừng đơn sơ ấy – một vầng trăng quê và đôi đũa gỗ giá tỵ vẫn còn thơm mùi đất.