Bóng Trăng Trong Chiếc Bát Mẹ

Đêm xuống, trăng quê tròn vành vạnh, soi vào chiếc bát sứ mẹ vẫn hay dùng mỗi bữa cơm chiều. Trong lòng bát, bóng trăng như run rẩy giữa làn canh nóng, gợi nhớ một thời tuổi thơ êm đềm. Mẹ hay dùng đôi đũa gỗ cha vót – một chiếc từ gỗ giá tỵ, chiếc kia từ gỗ quế, ghép lại thành một đôi tưởng không tương xứng mà lại hài hòa kỳ lạ.

Gỗ giá tỵ nổi tiếng bền, chắc, không cong vênh, không mối mọt – dù ngâm nước hay dùng lâu năm. Mẹ chọn loại này để làm đũa vì “ăn cơm thì phải cầm thứ gỗ biết chịu đựng như người quê mình.” Còn gỗ quế – một tên gọi dân gian cho nhóm gỗ lấy từ rừng núi miền Trung – lại có thớ mịn, màu nâu trầm và hương thơm thoang thoảng. Mẹ bảo nó “dẻo như lời ru, dịu như giọng người Huế”.

Trăng vẫn soi trên chiếc bát mẹ đặt giữa mâm. Bóng trăng lấp lánh giữa đôi đũa mộc – như lưu giữ chút hồn của gỗ, của người, của quê hương. Những điều giản dị ấy, khi lớn lên, tôi mới hiểu là quý giá biết bao.