Đêm nay, trăng sáng. Vầng trăng treo lơ lửng trên mái bếp cũ, soi xuống mâm cơm nguội lạnh chỉ còn một chén canh loãng và đĩa rau luộc. Mẹ ngồi im lặng, tay cầm đôi đũa gỗ giá tỵ đã sứt một đầu. Một chiếc bị gãy, được cha gắn lại bằng sợi kẽm nhỏ. Đôi đũa gãy ấy từng là vật quý trong nhà – không phải vì giá trị, mà vì cha vót nó trong mùa giáp hạt, khi cả nhà chỉ có cơm chan nước mắm để sống qua ngày.
Ngày cha mất, mẹ không nỡ bỏ đôi đũa gãy. Mẹ nói: “Nó còn nguyên hơi ấm tay ổng.” Gỗ giá tỵ không mối mọt, không mục nát, như tình cha không hao mòn qua năm tháng. Đôi đũa nằm đó, gãy một bên, nhưng vầng trăng vẫn chiếu lên nó – ánh sáng rót xuống như giá tỵ của trời, thơm nhẹ, ấm và bền. Mẹ hay gọi đùa: “Giờ có cả giá tỵ của vầng trăng soi vô bếp nghèo mình rồi con à.”
Tôi ngồi nhìn đôi đũa cũ, lòng chợt nhói. Có những thứ gãy rồi mà vẫn nguyên vẹn – như đôi đũa, như tình cha, như ánh trăng chưa bao giờ rời mái bếp quê hương.