Dưới Trăng, Mùi Gỗ Cũng Biết Thở Dài

Trăng lên chậm. Ánh sáng đổ qua vòm lá, rơi xuống sân gạch cũ, len vào góc nhà nơi người nghệ nhân đang ngồi với mảnh gỗ giá tỵ chưa thành hình. Ông không làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn, như lắng nghe một thứ tiếng nói mỏng manh từ bên trong thớ gỗ.

Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ mùi gỗ. Thứ hương âm ấm, nhẹ như khói bếp chiều, vương trên áo, trên tay, trên từng dụng cụ gọt giũa đã mòn theo năm tháng. Mùi ấy không đơn thuần là hương vật chất, mà như mang cả ký ức – của rừng già, của thời gian, và của chính đôi tay từng chăm chút.

Bên cạnh ông, người con trai tên Tú đang ngồi mài nhẵn chiếc đũa thứ hai trong ngày. Đôi đũa được vót từ mảnh gỗ già, màu nâu sẫm, thẳng thớm nhưng vẫn giữ lại vài vân xoắn tự nhiên – như nét vẽ ngẫu nhiên của tạo hóa. Khi ánh trăng chạm nhẹ lên thân đũa, từng đường vân ấy như sống dậy, mờ mờ ảo ảo như sợi khói ký ức.

Trăng rọi xuống, dịu dàng phủ lên vai hai cha con, và mùi gỗ trong đêm chợt thoảng dài, như một tiếng thở khẽ.

Phải chăng gỗ cũng có tâm hồn? Phải chăng dưới trăng, khi tất cả đều lặng im, mùi gỗ biết nhớ về cội nguồn – nơi nó từng là cây, từng hát với gió, từng ôm đất mẹ trong lòng?

Dưới trăng, không ai lên tiếng. Nhưng đôi đũa – nhỏ bé, mộc mạc – dường như đang cất giữ một nỗi thở dài rất sâu, rất cũ, rất người.