Đêm rằm. Trăng sáng như dội nước lên mái ngói rêu phong, vỡ loang trên mặt sân lát gạch bát tràng cũ. Trong căn nhà gỗ lặng yên giữa lòng xứ Huế, ông Văn Minh ngồi trước bàn, tay cầm đôi đũa vừa làm xong từ mảnh gỗ cổ truyền lại từ đời cha.
Đó là gỗ lim Huế – loại gỗ đã nằm yên trong lòng đất gần trăm năm, hút hết sương gió miền Trung, ngấm mùi trầm, mùi mưa xứ đài. Mỗi thớ gỗ khi gọt ra đều mịn như chỉ tơ, thơm nhẹ và đầy ký ức. Ông không đẽo thành bàn, cũng chẳng làm tượng. Mảnh gỗ quý được dành riêng để vót nên một đôi đũa.
Nhưng khác với ngày xưa, đôi đũa lần này được xử lý bằng công nghệ mới – phủ lớp nano mỏng trong suốt. Lớp phủ ấy giữ trọn màu gỗ tự nhiên, chống thấm, chống mốc, kháng khuẩn, mà vẫn không lấy đi cái hồn mộc mạc của gỗ xưa. Đũa vừa hiện đại, vừa mang trong mình hơi thở trăm năm.
Trăng rọi xuống, ánh sáng dừng lại trên thân đũa. Ông khẽ xoay một vòng trong tay – như ngắm lại những năm tháng cũ, và cả chút mong mỏi cho mai sau. Đêm rằm năm ấy, có người thợ già, có đôi đũa từ gỗ cổ Huế, và có trăng – sáng đến nỗi tưởng chừng chạm được.