Gian bếp nhà tôi nhỏ, vách gỗ thưa, mái tôn cũ rỉ sét theo từng mùa mưa nắng. Mỗi khi trăng lên, ánh sáng len qua kẽ hở mái ngói, rơi xuống nền đất như một vệt lạc giữa đời thường. Mẹ thường bảo: “Vầng trăng cũng biết thương người nghèo, nên mới ghé bếp mình mỗi tối.”
Bữa cơm đơn sơ, chỉ có rau luộc, bát mắm cà, và đôi đũa gỗ giá tỵ cũ mẹ gìn giữ từ hồi cha còn sống. Gỗ giá tỵ bền chắc, chịu nước, không cong vênh, dù năm tháng có trôi thì vẫn ấm tay như ngày đầu mới vót. Mẹ nói đôi đũa ấy là “của hồi môn nghèo” – một món quà cha lặng lẽ để lại sau lưng.
Ánh trăng soi lên đôi đũa, lên mặt bếp khói ám đen, lên bát cơm trắng nghi ngút hơi. Trong khoảnh khắc ấy, vầng trăng như lạc bước vào bếp nghèo – không cao sang, không lạnh lùng, mà gần gũi, ấm áp như một người bạn cũ.
Có lẽ đời sống chẳng cần gì nhiều – chỉ cần một gian bếp nhỏ, một người mẹ bên mâm cơm, một đôi đũa gỗ và vầng trăng biết lặng thầm ở lại.