Đêm quê yên ắng, vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc treo lơ lửng giữa trời. Trong gian bếp nhỏ, mâm cơm bằng gỗ mộc được đặt giữa nền đất, bao quanh bởi những dáng người thân thuộc. Món ăn chẳng có gì sang: bát canh tập tàng, chén cà pháo dầm, dĩa cá kho sẫm màu. Nhưng điều quý giá là đôi đũa gỗ – một bên làm từ giá tỵ, bên kia là gỗ quế – thứ gỗ cha mang về từ chuyến làm thuê tận miền Trung. Cha gọt đẽo từng đôi, trao cho mẹ như một món quà lặng thầm.
Đũa gỗ giá tỵ cứng, thơm, chắc tay – như cột nhà không cong trước bão. Đũa gỗ Huế thì đậm màu thời gian, mịn màng và trầm tĩnh, như giọng hò sông Hương vọng về trong đêm khuya. Trăng rọi xuống, ánh lên mặt mâm, lấp lánh trên đầu đũa, tưởng như ánh sáng ấy đã từng in bóng tổ tiên mình ngồi ăn cơm thuở trước.
Nhiều năm sau, giữa thành phố ồn ào, ăn cơm trên bàn kính lạnh tanh, tôi vẫn nhớ mâm cơm gỗ mộc quê nhà – nơi vầng trăng không chỉ soi sáng, mà còn giữ hộ tình thân, ký ức, và cả hồn của đôi đũa xưa.